Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Chuyện thường ngày ở nhà ta

Đón con trai ở NN - TQ về.



Chiều thứ Bảy đưa Má về quê đám ma bác Hóa (bạn chiến đâu của Cụ). Ghé anh 2Khá, đi lại được nhưng không nhận ra ai sau tai nạn,yếu lắm. Gặp anh Tiến (cậu Quý) ở đám ma, trông cũng đỡ nhiều sau đợt đau nặng tưởng "đứt". Vội vả quay ra sau khi ghé Bằng để dì thăm cô cháu lâu ngày,nghe than vì hụt vốn do mở quán để làm "cô hàng xén" thay cô bán rau ở chợ.
Về nhà cơm nước xong,cùng Gấu Mẹ và Gấu Con ra sân bay chờ đón con trai.(Gấu con nóng lòng với gói hàng do anh Hai mang về theo đặt hàng, đón gói hàng là chính, anh Hai là...quan trọng).Trong lúc chờ,cả nhà tranh thủ tạo dáng ở Sân bay ĐNa.
Rồi hơn 20h Hỳ cũng xuất hiện ở xa xa.Thấy Hỳ đi gần  một "ẻm" áo ấm ca-rô, chắc là F bạn Hỳ. Hóa ra ko phải,F mặc áo khoát đen (lại bé cái nhầm). Bún thịt nướng đường Hoàng Diệu. Đường Lê Độ để F hạ cánh, Hỳ và F lại "bé cái nhầm" đường vào kiệt nhà bà con, vào lại ra...Về nhà, Gấu Con quan tâm gói hàng trong đó có đôi giày "khủng bố" hợp với Gấu Con.
Nđc đã đi ngủ. Con trai gọi nhỏ, có điều gì quan trọng rồi. Khi con làm thủ tục bay về, nhân viên sân bay thông báo có vấn đề về mã số vé, đề nghị con quay ra đăng kí vé đi ngay vì không hợp lệ... Con đã đt phòng vé ĐNa, xác nhận sự cố kỹ thuật, đề nghị đi vé chờ sẽ thanh toán lại...Oải, Kiểm tra tiền, may mà thẻ của F còn tiền...Thế  là phải mua lại vé để về...  HÚ vía, chắc ngày hôm nay con đi không coi ngày, xui...(Con trai cũng mê tín???!!!). Thứ hai con lên phòng vé để lấy tiền lại, nhưng không lẻ chỉ có lấy tiền lại là xong hả ba? Thế là tốt rồi cơn ơi, sự cố kỹ thuật í mà... Bây giơ đang ở Sơn La (công tác đi từ sáng CN ngày 12/01), con trai gọi đt, hỏi lấy lại đủ tiền chưa?Xong rồi ba. Có phạt họ không, xong là tốt rồi.
Thế đấy, chẳng có gì là chắc ăn cả, cứ tưởng, công nghệ thông tin hoành tráng hóa ra vẫn sự cốnhư thường.Nhớ lại khi chốt vé trả tiền phòng vé ra vé lần thứ nhất bị nhầm về số cân hành lý,vé sửa lại cho đúng...và sự cố xảy ra ở đây khi thay đổi thông tin mà không thay đổi mã...
Nghiệm: Chẳng có điều gì là chắc ăn 100% cả, nhất là khi sự việc có một cái gì đó thay đổi thì ta cần có sự kiểm tra  xác nhận lại. Âu cũng là bài học cho ta và mọi người.

Chuyện thường ngày ở nhà ta

Nữ đồng chí đi Họp phụ huynh


Sáng Chủ nhật ngày 06/01/2013, từ biển  về thấy "nữ đồng chí" vẫn đang dọn dẹp nhà cửa.Chết cha, họp phụ huynh cho con gái,quên...Con gái, đã hơn 7h rồi mà Nđc chưa có dấu hiệu đi họp: nhăn nhó...Vội vả nổ máy xe đưa nđc thẩng tiến trường PCT. Lang thang ở Lạc Nghiệp, tin nhắn 8h kém 15 đón.Vội vả, chờ đón nđc, cũng phải hơn 8h mới xuất hiện. Caphê, bánh mì cùng N-B. Nđc: có một ông phụ huynh thắc mắc, nói dài quá...Nhưng có chuyện ni kể đừng cười nhé:
Đi họp trễ, thẳng bước vào lớp ,tìm chỗ trống điền vào. Nhìn khắp , không thấy phụ huynh quen, bố Thành bạn con gái cũng không thấy. Nhìn cô chủ nhiệm còn trẻ, cung dễ thương...định nhắn tin cho con  gái là: trông cô còn trẻ, dễ thương sao con nói cô Cn già. Cặm ghi chép các thông tin cô phổ biến. Sỉ số lớp 52, sao lớp con lên lớp 12 mới tăng thêm 2 (Phó ban liên lạ cphụ huynh lớp mà).Sao có 4 HSG sao cô đọc không có HSG nào ta (chắc con nhầm). Đến mục phát phiếu điểm   Kỳ I. Đã phát hết, hỏi sao không có TD? Lớp ni không có TD? Nhìn tìm "ông Hội tưởng" hổng thấy đâu. Hỏi có phải lớp 12/13? Hổng phải. Chết, nhầm, "xin lẩu", biên lẹ. Nđc nhanh chóng tìm ra phòng 214 mà giấy mời ghi (đã đọc nhầm nên đi vào họp phòng 204), xin lỗi cô, lúc nãy giờ ... họp nhầm. May, lớp 12/.13 mới bắt đầu phát phiếu điểm, con gái tốp teen HSTT. Ôi đã trễ rồi còn "bé cái NHẦM" nữa.  Ra về định "ỉm" zụ ni, nhưng chịu không nổi nên đành kể lại, chấp nhận tỉ số hòa với chuyện "Mua sầu riêng".
Nghiêm: "sai một li, đi nhầm lớp...P214 mà vội vã, không kính, thành 204". Được họp phụ huynh những 2 lớp, sướng nhé!

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Chuyện thường ngày ở nhà ta

Chuyện số 01: Không rõ ràng và Hấp tấp => Lỗi tại ai??? 


Chiều thứ sáu ngày 04 tháng 01 năm 2011 vợ nhắn : Em bận, anh về sớm đưa con đi học thêm. Cứ nghĩ là con gái đang ở nhà nên cắm đầu chạy về nhà sợ con gái trễ học. Không thấy con gái đâu. Điện thoại: Con ở đâu? Cơ quan má. Đi học buổi sáng, ở lại CQ má luôn. Lại chạy xe qua lại CQPN để hoàn thành tư tác, thể hiện cho ra vai trò "người chồng ưu tú" (đang phấn đấu danh hiệu: người chồng nhân dân). Lỗi: người nhắn tin không rõ ràng. Người nhận tin hấp tấp, không xác nhận địa điểm khi tin nhắn không rõ. Lỗi tại ai???


 Chuyện số 02: Đi xe điện...hết điện.  


Chiều thứ bảy 05/01, Con gái đi học hóa (chú Tuấn) nhắn tin: Học xong con đi mua giày mới về. 17h con gái điện thoại: Xe con sắp hết điện, con đang ở đường Núi Thành, gần  CH chú Lung, con gửi xe chú Lung sạc điện, ba qua chở con, nhớ mang bộ sạc cho con. Đi xe điện thì ta phải để ý, ai lại đi đến lúc  hết điện mới réo, không phải lần đầu nhé. Con cho bạn mượn xe, nó nói nó sạc điện rồi. Má hôm nay bận giờ chưa về, nếu  hôm nay ba bận thì sao? Con biết ba hôm nay ở nhà mà. Nếu đụng hôm ba không có nhà thì con nhờ bạn chở. Chịu , đúng là "gấu con". "Gấu con" ơi, nếu để ý  một chút thì sẽ chủ động và đỡ phiền người khác, khi vào đời con sẽ nhớ lại lời ba hôm nay.


Chuyện số 03: Mua sầu riêng. 


Chiều thứ bảy 05/01, chở con gái đi học thêm về, ghé đổ xăng ở CH XD đầu đường vào nhà. Thấy có xe bán sầu riêng cũng đang đổ xăng. Mua sầu riêng không con. Con không biết chọn. (Chỉ biết ăn thôi, giống ba rồi). Ba cũng đâu biết chọn. Thôi vậy. Đổ xăng xong, đinh nổ máy xe chay thì: Mua sầu riêng đi ba. Ừ, mua đại. Ê, bao nhiêu một ký? Dạ, 5 chục. Đắt thế. Dạ không đắt. Lựa một quả to. Cân. Dạ 3 ký tư. Một trăm rưỡi? Dạ không, trăm bảy. Đưa tờ 500.000 đ, thối lại...320.000 đ. Nhiêu tiền. Trăm bảy. Thối lại nhiêu? Ba trăm hai. Học lớp mấy? Dạ con ít học? (ít học mà khôn thế thì học nhiều làm chi cho mệt). Thiếu 10 ngàn cha nội. Dạ... và đưa thêm 10 ngàn.

Hai cha con hí hửng vì tối nay có món ngon đãi cả nhà. Con gái vừa dọn cơm đã hối ba mổ sầu riêng. Để ăn cơm xong đã. Hỏi bà nội có ăn được sầu riêng không, bà bảo: trước đây ăn được, không những ăn múi sầu riêng mà nấu luôn hạt để ăn, hạt sầu riêng ăn ngon lắm. Giờ thì nghe mùi đã đau đầu rồi.
Cơm nước xong, con gái rửa chén (vụ này lâu mới thấy-"con đang học thi"), nhưng không quên hối ba mổ sầu sầu riêng. Dao nhỏ, dao lớn cuối cùng cũng mổ dọc tách đôi quả sầu riêng ba ký tư. Sao lạ ta, chỉ thấy một màu vàng trắng nhạt. Véo một miếng đưa miệng thử, nhạt thếch, chẳng mùi, chẳng vị. Bụng nghĩ thầm: sao không thấy cái múi vàng tươi như múi mít ướt mà thơm lừng (có kẻ cho là...thúi) mùi sầu riêng như mấy lần vợ mua. Ngửi ngoài quả thì vẫn có mùi đặc trưng của sầu riêng, thế là thế nào nhỉ? Con ơi, hay là thằng cha bán sầu riêng biết cha con mình không biết lựa sầu riêng nên nó lừa hai cha con mình? Đến nỗi chi ba. Hay là nó... còn chưa chín. Chắc thế à ba. (Không dám nói với con gái là sao không thấy  cái múi sầu riêng nào, sợ tắt niềm hy vọng của con gái và cũng của cha nó). Ba à, hay là mình vứt sọt rác trớt, để má biết chọc quê con với ba...chết. Uổng con, (cũng tiếc tiền nữa) chắc nó chưa chin, cứ để lại chắc mai nó chín, kiếm cho ba sợi dây buộc nó lại. Hai nửa của quả sầu riêng ba ký tư được buộc lại bỏ vào bao nilon cho mau chín,
 Chương trình "xử lý" sầu riêng bị dừng lại vì lí do "kỹ thuật". Hai cha con đành lên lầu xem tivi và thống nhất coi "vụ sầu riêng" tạm thời giữ bí mật chờ xem sự thể thế nào đã. Nhà dưới, nghe tiếng  kéo cửa sắt: "người phụ nữ của xã hội" đã về. Chưa thấy lên lầu, chắc theo thói quen dù không ăn cơm cũng đáo qua nhà bếp. Sao lâu không thấy xuất hiện ta. Chắc ăn tiệc chưa no, lại có vài ly nữa nên đang húp canh mẹ chồng để phần. (Con dâu đi về trễ, dù biết có tiệc tùng bà vẫn để phần ít nhất là bát canh. Tối nay bát canh chua có cả nửa con cá, trong khi nồi canh chỉ có một con cá cho cả nhà. Con trai và cháu nội biểu quyết xử hết phần cá, chỉ để phần canh vì biết "nữ đồng chí"  tối nay dự tiệc chiêu đãi.) Có mỗi bát canh sao húp lâu rứa hè?
Rồi cũng nghe tiếng bước chân của "nữ đồng chí" , hai cha con nín cười, giả vờ chăm chú xem tivi. Chưa thấy ngừoi đã nghe tiếng: Sầu riêng cha con mua đâu mà ngon thế. Ôi, thế là lộ rồi (tưởng "nữ đồng chí" chọc quê hai cha con). Nhưng, ngạc nhiên chưa: "nữ đồng chí" xuất hiện miệng cười tươi như hoa, trên tay bưng một cái đĩa lớn đựng những múi sầu riêng vàng tươi, thơm nồng nàn. Sầu riêng ngon thế sao không bổ ra ăn? Ừ, ừ...Từ ngoài cửa nghe mùi là biết ngay, xuống nhà dưới thấy sầu riêng tách ra là chin rồi sao cha con còn bỏ trong bao để lại. (Thầm: Trơì ạ, người ta bổ đôi ra rồi, cột lại đó, không thấy dây buộc sao mà nói "tách" hả trời? Chắc nôn nóng muốn xử lý nhanh nên không nhìn thấy sợi dây buộc quả "ba ký tư".  Ngày hôm sau, biết chính xác trên đĩa lúc đó chỉ có bốn múi rưỡi chứ không phải năm múi. "Nữ đồng chí" thú nhận do không kiềm chế được "sự sung sướng" nên đã xử lý riêng nửa múi trước khi mang lên mời cha con. Thế cũng quí lắm rồi, có xử hết rồi nói sầu riêng già, vứt đi rồi thì hai cha con "nhà nẫu" cũng chịu thôi, biết mần răng chừ.) Múi sầu riêng căng, bóng láng, nhai vào ngập nước chân răng, ngọt, ngậy và có mùi rất là riêng: thích thì nó... thơm, không thích thì nó...thúi. Nhìn hai mẹ con thưởng thức sầu riêng mà thây ngon, cũng làm hai miếng (chắc được nửa múi). Ngon thiệt, ngon ở đây còn do trái sầu riêng ba ký tư ni  mới còn già lúc tối mà nay đã chín cho mùi thơm lừng và vị vừa ngậy, vừa ngọt lịm. Con gái vớt: ba trách oan chú bán sầu riêng. "Nữ đồng chí" thêm: Nỗi ấm ức được giải tỏa, sự oán trách được chấm dứt chứ không thì đêm nay ông bán sầu riêng chắc ngủ không yên. Đúng là không nên vội vàng kết luận (dù chỉ trong ý nghĩ) khi sự việc chưa rõ ràng, có khi lại mang lại sự oan ức cho người khác.
Nghiệm: Tình cờ thế nào đường đi của lưỡi dao lại đi đúng chính giữa thớ quả sầu riêng (vách ngăn giữa các múi sầu riêng), nên khi tách làm hai quả ra, chẳng thấy cái múi sầu riêng nào cả, chỉ thấy một lớp trắng vàng đùng đục, nếm nhạt  thếch là đúng rồi. Lại chỉ véo một miếng nhỏ để thử mà không thọc sâu để tìm ra cái múi  là cái quan trọng bậc nhất của quả sầu riêng nên chỉ được quả...sầu không là đúng thôi. Mới biết rầng cái tội qua loa nhiều lúc bỏ qua những điều tuyệt vời của cuộc sống.
Ngày hôm sau câu chuyện "Mua sầu riêng" của hai cha con đã được lan truyền. Nữ đồng chí còn "hồi ký": Hồi mới cưới, chồng đi công tác Miền Nam mua sầu riêng về, ngửi không chịu được...đem cho hàng xóm. Bây giờ thì, mới nghe mùi từ xa đã "không thể kiềm chế được sự sung sướng".
Ôi sầu riêng, chưa quen thì không chịu được, quen rồi thì ghiền, thích thì gọi mùi sầu riêng thơm, không thích thì nói mùi sầu riêng thúi.
Tối đó được một bữa cười no nê, cười theo cả vào giấc ngủ, lây qua cả  Chủ nhật hôm sau.